
tại sao tôi không giống người khác?
Có một câu nói đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng:
“Tôi là chính bản thân tôi, thích điều tôi thích, yêu điều tôi yêu và làm điều mình muốn làm.
Tránh ra và chấp nhận đi. Đây là cuộc đời tôi, không phải của ai khác”.
Tuy nhiên, trong vô số những người tôi từng gặp, lại không có mấy ai có thể làm được điều ấy, vì họ sợ, sợ phải “sống” một cách đúng nghĩa, sống cho bản thân họ, sống cuộc đời của chính họ, thay vào đó họ lo lắng về cách nghĩ của người khác, về cảm xúc của người khác, về ánh nhìn của người khác.
Để rồi họ tồn tại theo cách mà người ta muốn họ như vậy.
Nhà văn Nguyễn Ngọc Thạch từng viết trong “Lưng chừng cô đơn” như thế này:
“Nghịch lý thường nằm ở chỗ, chúng ta thường phán xét cuộc sống của người khác dựa trên quan điểm cá nhân, rồi loay hoay tìm cách sống sao cho hợp với đánh giá theo quan điểm của người khác”.
Bạn sống theo quan niệm người khác sau đó tiếp tục muốn người khác sống theo quan điểm của mình. Cứ thế mọi chuyện trở thành một vòng lặp.
Dừng lại, dừng việc so sánh bản thân với người khác và ép người khác nhìn giống mình.
Cuộc sống này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả, mọi thứ trên đời này đều chỉ là cách nhìn phiến diện.
Vậy tại sao không từ bây giờ, không từ giây phút này, phá bỏ cái vòng mà bạn cho là an toàn đi, ra ngoài để sống hết mình, yêu thương bản thân nhiều hơn, bộc lộ mọi thứ một cách tự nhiên nhất.
Bạn là chính bạn, có một không hai, chẳng ai có thể điều khiển cuộc đời bạn nếu bạn không trao quyền cho họ.
Hãy nghe lời trái tim bạn đang nói, hãy sống thật hạnh phúc để đến thời khắc sắp gặp mặt lại những người đã khuất, ta cũng chẳng phải hối hận khi đã sống trọn cuộc đời của chính ta.