
“Viết cho em – cô gái nội tâm.”
Viết cho em – cô gái nội tâm.
Này cô gái nội tâm của tôi, đến bao giờ em mới thôi hoài niệm?
Em có biết rằng, em ngốc nghếch lắm không?
Có những thứ đã qua rồi, sao em cứ giữ mãi bên mình?
Có được gì không em?
Hay chỉ những tổn thương mình em giấu?
Em bảo, vì em luôn chất đầy trong mình những mâu thuẫn.
Luôn nhớ những thứ cần quên, và đôi khi quên những gì cần phải nhớ.
Nhưng em à, có phải em đang nhớ quá nhiều rồi không?
Có những chuyện, có những người đã ở rất xa em, nhưng sao em vẫn cứ ngóng trông, cứ đợi chờ, cứ tự mình mải miết trong nỗi nhớ.
Bỏ bớt đi một chút nhớ mong, có sao đâu.
Em không thấy nặng sao, khi cứ ôm mãi trong lòng những bộn bề quá khứ?
Người đã xa rồi, đâu còn là của em!
Chuyện đã qua rồi, đâu còn phải khiến em suy nghĩ!
Nhiều người khâm phục em, vì tại sao lại nhớ nhiều, và nhớ lâu đến vậy.
Em, nhớ rất nhanh những thứ từng gặp qua, chỉ cần điều đó khiến em để tâm đến.
Người ta chìa vai cho em khi em buồn, là em nhớ.
Người ta bảo em đừng khóc, em cũng không quên.
Em luôn nhớ những thứ nhỏ bé và kì lạ lắm.

“Em không thấy nặng sao, khi cứ ôm mãi trong lòng những bộn bề quá khứ?”
Đôi khi là một góc quán quen làm em ấm áp, một buổi chiều lượn phố, hay chỉ là câu chuyện của cậu nhóc hàng xóm khiến em bật cười trong ngày mệt mỏi.
Còn với những người em yêu thương, có phải, dành cả đời em mới có thể quên?
Có chăng chỉ là tạm thời không nhớ đến, nhưng thực ra hình bóng trong em vẫn cứ luôn tồn tại.
Em là thế, không dễ tin tưởng ai, nhưng đã yêu thương ai, là thực tâm đến tận cùng, cho dù người ta chẳng còn bên em nữa.
Em, mạnh mẽ mà yếu đuối, có phút yếu lòng đến ngô nghê!
Nhưng em à, bớt nhạy cảm đi và mở lòng một chút được không em?
Chỉ là một lời nói bang quơ, sao lại khiến em để tâm đến thế?
Chỉ cần là lời của người em yêu thương, theo một cách tự nhiên nhất, em cứ âm thầm góp nhặt lại, mà chính em cũng chẳng hay.
Để rồi có lúc em chợt giật mình, em đã bỏ những điều đó vào trong đầu từ khi nào vậy.
Chỉ cần một lời nói đùa thôi cũng có thể khiến em bận tâm suy nghĩ.
Một hành động có chút lạnh lùng cũng có thể khiến em buồn.
Có những lời hứa, người nghe đã quên, mà em vẫn nhớ, vẫn cố chấp mà âm thầm thực hiện.
Yêu thương nhiều thế, quan tâm nhiều thế, nhưng sao cứ mãi lặng lẽ như thế hả em?
Sao không nói ra rằng em chỉ giả vờ thế thôi, chỉ giả vờ lạnh lùng và vô tình như thế?
Em có biết em khờ lắm không em, khi cứ lặng im mà gánh chịu những hiểu lầm, không giải thích, không phàn nàn, cứ mặc cho người ta nghĩ em vô tâm đến vô tình.
Em ương bướng lắm, ương bướng ôm trong mình cái suy nghĩ rằng, nếu ai đó quan tâm em, sẽ tự biết cách hiểu em, còn nếu không, giải thích cũng chỉ là vô nghĩa.
Nhưng em à, em biết mà, rằng có những người, nếu không giữ, sẽ ra đi cơ mà.
Em hay cười, nhưng em cũng trầm tư và lặng lẽ.
Em mạnh mẽ, nhưng em cũng mong manh.
Nhưng em à, mạnh mẽ hơn nữa đi em.
Quá khứ, rồi cũng đến lúc phải quên đi.
Này cô gái nhỏ, khi những tổn thương trở thành kí ức, em sẽ trở thành cô gái mạnh mẽ hơn bất cứ ai!
Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn với Mai Tình Yêu nhé!